Nếu có cơ hội du hành ngược thời gian, bạn chọn quay về thời điểm nào trong quá khứ?
Mình có 2 cô bạn thân, quen nhau từ hồi đạp xe Xuyên Việt năm 2019, hiện tại mỗi đứa mỗi nơi với định hướng cuộc sống và công việc riêng. Hè này, chúng mình chọn Hà Nội là nơi nhen nhóm đốm lửa, khởi nguồn cho những ước mong, là nơi bắt đầu để quay về… sau 5 năm đã có nhiều thay đổi.
Mượn một ngày nắng nóng chẳng kém gì mùa hè thiên đường năm đó, chúng mình gặm nhấm quá khứ, rồi suy tư cứ thế bay nhảy, đem viễn cảnh phóng tít xa cả thời gian hiện tại. Mỗi người một chiếc xe đạp, hành trang cá nhân, với mong mỏi lúc đó chỉ là… đi hết con đường. Chuyến đi đem về cho mình những người bạn, và trải nghiệm chỉ đến duy nhất một lần trong đời. Qua những ngày có nắng có mưa, buổi chiều lộng gió chạy theo ánh hoàng hôn trên con đường hướng ra biển cả, buổi đêm đắp ánh sao trời, bên tai văng vẳng tiếng ve sầu, giữa cơn mơ quả bàng rơi vào đầu mà giật mình tỉnh giấc nhìn quanh.
Mình khóc lóc chia tay mặt trời mùa hè năm đó, lên chuyến tàu Nam Bắc trở về Ga Hà Nội có chị đứng chờ, đón lấy ánh mắt ngờ nghệch thương xót vì cô em gái nhỏ bé trắng trẻo ngày nào hé môi cười chỉ thấy hàm răng.
Thời gian như gió cuốn bay, tưởng chừng 5 năm qua đi là do ai đó đã quá tay kéo chiếc đồng hồ dây cót để khoảng cách này như thực mà cũng như mộng. Bữa trưa nọ trên tầng 2 cửa hàng Dimsum chỉ có 3 người, giữa tiếng nhạc Trung Hoa êm đềm du dương, G bất chợt quay sang hỏi chúng mình: Nếu có cơ hội du hành ngược thời gian, cậu chọn quay về thời điểm nào trong quá khứ?
Câu hỏi đột ngột như phủ lớp keo bọt hoài niệm bung nở lấp đầy bầu không khí. Mình có cần cơ hội quay về quá khứ không và nếu có thì đó là khoảng thời gian nào. Mình đã không do dự tự đưa ra câu trả lời là có, lao vun vút qua những vùng ký ức đã ngủ yên với mong muốn rút ra một thẻ nhớ thời điểm. Ấy vậy mà mình đã không có một đáp án chính xác, bản năng tham lam khiến mình mong muốn được sống nhiều hơn ở chặng đường tuổi đôi mươi này. Nếu chỉ một thay đổi nhỏ khiến mọi thứ khác đi, liệu mình có đang ở thời điểm hiện tại, đơn giản như ngồi trên tầng 2 quán Dimsum giữa Hà Nội phố. Nếu không chuẩn bị cho chuyến leo núi Nhìu Cồ San, đê Long Biên có thể thiếu những dấu chân luyện tập chạy bộ mỗi ngày bất kể mưa nắng. Nếu không ngã núi và trải qua thời gian điều trị phục hồi, Thủ Đô có thể vẫn ôm mình vào lòng, dù đôi lúc giật mình với ý nghĩ không vừa vặn đâu, nhưng đã là sự chật chội có tiền lệ, một sự chật chội quen thuộc dễ chịu vì không mất thời gian rẽ lối và thích nghi. Nếu không tới đảo, có thể sẽ cần nhiều thời gian hơn để nhận ra, không chỉ đôi chân, tâm trí mình cũng như vận động viên, kiên định, bền bỉ, dọc đường sỏi đá cũng thấy mềm.
Lặng nhìn lại để thấy, nhiều hơn là sự biết ơn. Để tránh tắc nghẽn do mật độ giao thông di chuyển tuyến đường này có thể nhiều hơn dự đoán, cơ hội du hành ngược dòng thời gian này, mình có thực sự cần không?