Cơ hội nói lời tạm biệt

Posted by:

|

On:

|

Chủ Nhật ngày 02/06/2024

Phía trước là tuần cuối cùng ở đảo, cảm ơn vì luôn có cơ hội nói lời tạm biệt.

Năm 16 tuổi, tạm biệt chị lên Hà Nội đi học, mình còn nhớ như in một ngày mưa đầu thu tháng 9, bố đưa chị ra Ga Thanh Hóa, mình ước đã không gây sự với chị nhiều đến thế, hóa ra mình thương chị nhiều đến thế.

Năm 18 tuổi, tạm biệt bố sau buổi sáng chật chội chèn ép trong xe khách, sau cơn mưa đội vali mang chút quà quê lên biếu người họ hàng để gửi gắm con gái, tại một nơi xa lạ và cũng xa hoa, mình nức nở ước có bố ở đây, như bao lần tuổi thơ mình ước bố về nhà, muộn chút cũng được để ăn bữa cơm gia đình có bốn người.

Năm 20 tuổi, tạm biệt người ông mỗi Tết phần cháu cây táo gai chua, hè đến dành cháu cây ổi, quả na bòn rút quanh vườn, trưa hè oi ả có chiếc võng ông mắc giữa 2 thân dừa, đung đưa đón gió nhưng cũng nơm nớp sợ lũ sâu róm rớt xuống thức tỉnh cả giấc mơ. Mình ước nói thương ông nhiều hơn một lần, biết phụ ông làm cỏ vườn, đi chợ bán mướp, biết nán lại lâu hơn cùng ông dọn dẹp rửa chén đĩa sau bữa tối, biết cho Vàng ăn như ông chăm nó, để mỗi lần tới không vội bỏ về vì sợ chó đuổi.

“Sẽ có – hoặc đã có! – một lần cuối cùng trong đời mà bạn đánh răng, cắt tóc, lái xe, cắt cỏ hoặc chơi nhảy lò cò. Sẽ có một lần cuối cùng bạn được nghe tiếng tuyết rơi, ngắm trăng lên, ngửi mùi bỏng ngô, cảm nhận sự ấm áp của một đứa trẻ ngủ trong vòng tay bạn, hoặc ân ái. Một ngày nào đó bạn sẽ ăn bữa cuối cùng của đời mình, và chẳng bao lâu bạn sẽ trút hơi thở cuối cùng.”

Chủ nghĩa khắc kỷ – William B.Irvine

Tất cả sẽ có lần cuối cùng đúng không? Vì lo sợ điều đó xảy đến nên mình hãy sống như hôm nay là lần cuối cùng đó đi. Hôm nay là ngày thích hợp nhất để nói lời yêu, để xuống đường trượt ván, đi bộ tắm rừng, để nhảy dây… cao hơn một chút, gần hơn tới bầu trời rồi. 

Tâm trí bồng bềnh thì có sao, xin giới thiệu: mình là bạn của những đám mây. 

Posted by

in