Biển hiền hoà ôm ấp những giấc mơ, bởi trước 8h sáng và sau 5h chiều, ai đã gánh vác phần còn lại để mình được ngắm nhìn mỗi khi thế giới dễ chịu và xinh đẹp nhất. Cát Bà có những điều mình yêu, những cảm xúc được nuông chiều, thay phiên chuyển hoá muốn làm chiếc lá xanh mướt dưới màn mưa, muốn làm con cua bò ngang qua vách đá, muốn làm nàng cá bơi lội giữa đại dương, vì Cát Bà thương nên mình đã đáp lại:
1. Hẹn hoàng hôn ở Trân Châu cảng, bãi biển Chút Chít, đi hết con đường lối vào Viện nuôi trồng thuỷ hải sản, tại bất kỳ bãi neo nào tình cờ gặp gỡ.
Hoàng hôn là cái hẹn đến với giấc mơ khác trong ngày, khi giấc mơ về tiền bạc, công việc, các mối quan hệ trong xã hội dần trôi về xa.
“Everyone has 3 lives: a public life, a private life and a secret life”
Nếu, con người có ba cuộc đời, thì cuộc đời trước ánh mặt trời đỏ rực của ngày tàn có lẽ kéo bức màn bình yên riêng biệt xuống, có thể phơi bày những điều chưa tỏ, đã rõ.
“Trọn gói” hoàng hôn luôn đi kèm chân gà chấm muối ớt tê cay, lạc luộc, bánh đa, trái cây. Chỉ cần một nhắc hẹn, ở đảo, đâu ai nỡ từ chối một lời mời đi biển.
2. Ăn uống không chỉ xuất phát từ đòi hỏi của dạ dày mà còn là câu chuyện phản ánh tâm hồn
Trung tâm thị trấn đủ nhỏ để không có quá nhiều ngã rẽ, lại lớn lao để chưa một sự ưa thích, thèm muốn đồ ăn nào bị bỏ qua.
Những ngày hè nóng nực chói chang nhìn qua khung cửa kính văn phòng tầng 6B, dịu mát là khi cốc chè bơ chị Giang ship đến kịp thời.
Pizza Napolis sẽ phù hợp nhất vào những ngày mưa, vì nếu lòng chùng xuống, ánh đèn vàng cam ấm áp, đế bánh giòn dai béo ngậy lôi ra từ lò nướng đất sét đốt củi sẽ tỏa hương, vô tình hay cố ý thì những ướt át trong bạn mong rằng sẽ dần hong khô.
Chi Khiêm, chân gà Như Ý, bún chửi Hà Yêu dẫn dắt mình qua những ngày cuối tháng chờ lương vẫn muốn nhậu. Nếu làn gió khi ấy vô tình bắt gặp ai đấy chống cằm cầm cốc bia vơi đi nửa phần, mặt đã đỏ bừng bên bờ kè Phi Nhung, Hồng Quế, mình say đấy, nhưng là với cuộc đời trước cả lúc có men.
Có một phần “Đại ca xã hội” trong mình thầm quy ước: “làm người phải có chính kiến, không cười với đứa mình ghét, hoa quả chỉ lựa quán Hiền Mi, dồi sụn nướng mua ở đúng ngã ba chợ lớn và nhất định mang ra cảng cá ăn mới ngon, thèm nộm chân vịt rút xương gặp chú Tiệp, bánh mì hoa cúc tới 16 Cái Bèo hỏi chị Bùi Huế, ăn cơm ký túc ngồi cạnh cửa, không còn chỗ thì… đi về.”
Đảo cựa mình nhiều lắm, từ ngày người đến và ngày người đi. “Hãy thử nghĩ xem trong những năm tháng qua bạn đã từng là một phần của cảnh trí nào?”
3. Bước đi, khoảnh khắc kéo viển vông về với thực tại
Nếu được hỏi một việc làm nhiều nhất ở đảo, thì câu trả lời có lẽ đó là bước đi. Đi từ chỗ làm về ký túc, đi từ cổng vườn Quốc Gia đến làng cổ Việt Hải, đi từ cái bèo tới trung tâm thị trấn, đi đường xuyên đảo hầu như mỗi ngày. Chạy xe có thể lướt qua, nhưng cuốc bộ, khoảnh khắc đó mới thực sự ngắm nhìn, đôi chân thoăn thoắt chuyển động như một cái chạm, một cái ôm, ngôn ngữ của đảo đấy! Người ta đâu chỉ nói để hiểu, người có thể cảm nhận được mới yêu.
Không phải nơi sinh ra nhưng lời chào vẫn theo mình từ phòng ra ngõ, tới cả những quán quen. Cát Bà không lạc lõng được, vì đảo vừa vặn cho một cái ôm, cho những cất giấu, cho dấu chân một phần tuổi trẻ muốn yêu và được yêu.
Đảo khỏe mạnh nhé! Đảo ơi!
One response to “Cát Bà những điều mình yêu”
Xinh quá