Congthep

Muốn bày tỏ với cậu rằng, bầu trời hôm đó rất đẹp

Mặt trời đỏ rực tuổi 20

Hôm nay nhìn lên bầu trời, mình đã nghĩ sau này dù có làm gì, nhất định sẽ ở một nơi có thể nhìn thấy trăng, ít nhất là khi mỗi dịp trăng tròn, trăng khuyết. Ánh trăng với mình là hiện thân của bến bờ, là bình yên.

Trăng rằm ở đảo thích nhất! Ông trăng tròn đầy nhất mình từng gặp gỡ là những tháng ngày đầu đặt chân đến Cát Bà, một mình dạo trên con đường mới đổ xi măng cạnh ký túc xá nhân viên, giữa tiếng ếch nhái và mùi hoa cỏ đồng quê ngạt ngào. Bình dị vậy đấy, lại dễ ghi nhớ mãi.

Cơn mưa đêm qua không báo trước, ào ào gột rửa hết cát bụi ngang tàn. Ngày cuối tuần, mình thức dậy trong tiếng gió rít ngang tai, trong tin nhắn vội huỷ cuộc hẹn ra biển đón bình minh lúc 5 giờ sáng.

Mình nghĩ về mẹ. Nghĩ về cuộc đời một người phụ nữ đã từng rực rỡ, cháy bỏng đến nhường nào bỗng chốc thu nhỏ lại, vừa bằng đứa trẻ lúc đầu bé xíu như hạt cơm, dần dần lớn lên choán hết cả thời gian và tuổi xuân của mẹ.
Mẹ vẫn tự trách móc và cảm thấy thiếu sót khi không thể cho con nhiều hơn.
Nhưng mẹ à, tất cả những gì con cần là chúng ta hãy cùng nhau hạnh phúc bằng cách sống tốt cuộc đời của chính mình.
Dù bước đi có chậm lại, làn da nhăn nheo hiện lên nhiều nếp gấp, miệng nói lắp bắp nhưng thuộc lòng những câu chuyện thời trẻ.

Xin mẹ đừng quên mình đã từng sống, như mùa hè đỏ rực thắp sáng tuổi 20.

Chúc mừng sinh nhật mẹ,