Đừng ốm ở Thành phố
Cũng không bất ngờ gì nếu cứ cảm thán mãi một câu rằng sao thời gian trôi nhanh thế! Đà Nẵng những ngày này đang giữa mùa hè mà trên tầng 3 khu phòng trọ vẫn lộng gió dễ chịu, sáng ăn ngon, trưa ngủ kỹ… Người lớn bình thường đâu mấy ai có được những ngày thảnh thơi như thế này.
Đừng ghen tị với mình như thế chứ! Cậu đấy!
Mình đã kết thúc công việc cũ ở Cát Bà vào giữa tháng 6, về mẹ nuôi 3 tuần, cùng mẹ sửa sang lại một chút nhà cửa, tìm việc, phỏng vấn và đến ngày rời đi. Mình đã từ chối tất cả các thư mời nhận việc có được, trở thành người không thuộc về một tổ chức nào cả, bắt đầu học thứ ngôn ngữ mới, ở một thành phố mới… với những cảm xúc đã từng trải qua, như ngày cô bé con trong mình ở tuổi 18 lần đầu nắm tay bố bắt xe lên Hà Nội nhập học. 8 năm qua đi đổi lại bằng việc có thể tự bước đi, đôi vai với chiếc ba lô, hai tay bận bịu kéo, xách không thiếu thứ gì… Hành trang của mình đấy, trong bụng, trong đầu và ở cả con tim đây này.
Bao lần ở Thành phố, cậu có sợ nhất điều gì không? Có thể chúng ta có những nỗi sợ khác nhau, nhưng dù đó là điều gì, cũng mong cậu đừng ốm ở Thành phố, hoặc chí ít đừng ốm lâu quá! Mình thương.
Người lớn ở thành phố không chờ ai nhắc nhở mà có một nhịp sống, sự kỷ luật của riêng mình. Mong cậu chăm sóc bản thân thật tốt, rèn luyện chăm chỉ, yêu thương đủ nhiều, để có những ngày bất giác dừng công việc bận rộn ngẩng mặt nhìn lên mây trời, có thể thanh thản ngắm nhìn, vẫy tay chào, cười tươi.